Nếu bạn là một người hâm mộ tennis thuần túy qua truyền hình, có thể bạn sẽ không hình dung được rằng để thay đổi kỹ thuật hay thói quen luôn đánh bóng cao hơn mép trên của lưới từ 1-1,5m xuống còn 0,5 - 0,7m là cả một thách thức cực lớn.
Cũng có thể ai đó sẽ cho rằng, với những người đã trở thành huyền thoại, đã cầm vợt tennis ngay từ khi biết cầm thìa ăn bột, đó là chuyện quá dễ dàng. Nhưng khi tennis đã trở thành một môn thể thaođầy tính khoa học để vươn tới độ chính xác mà mỗi cú đánh cũng giống như việc các kỹ sư tạo ra các chi tiết máy chính xác tới từng millimet, tốc độ hơn thua nhau từng giây, thì bất cứ sự điều chỉnh nào (để thích ứng chứ chưa nói tới hoàn thiện) đều rất khắt khe. Công nghệ Hawkeyes đã chứng minh điều đó với một kiểm kê có khoảng trên 10% điểm số Djokovic ghi được trong một trận đấu bóng rơi cùng một vài vị trí là một vòng tròn có đường kính 20cm - tương ứng với một cái marker (dụng cụ đánh dấu vị trí để tập luyện).
Chúng ta đã từng đề cập tới sự khác biệt về ảnh hưởng các mặt sân tới tốc độ của bóng khi nghiên cứu về sự chuyển mùa đất nện sang sân cỏ. Như mặt sân cỏ sẽ cản bớt tốc độ của một cú đánh trung bình khoảng 30%, so với 32% của sân cứng hay 45% của đất nện.

Không chỉ là "vua sân đất nện", Nadal đã 5 lần vào chung kết Wimbledon
Nhưng, đó chỉ là một kết quả khô khan đến từ sự tổng hợp máy móc từ nhiều tay vợt khác nhau. Nó trên hết chỉ là một nghiên cứu để từ đó các tay vợt (và cả ê kíp) của họ tìm ra phương cách thích hợp nhất để khai thác tối đa đặc tính của các mặt sân.
Nói cụ thể hơn nữa, kỹ thuật của các tay vợt cũng là một trong các yếu tố quan trọng tác động tới cú đánh, đôi khi làm hạn chế cả đặc tính bóng trượt đi nhanh của mặt sân cỏ mà chúng ta tưởng như bất cứ ai hất quả bóng rời mặt vợt thì nó cũng đi vun vút.
Theo tờ Thư tín hàng ngày của Anh, các cú giao bóng hai của Murray nếu có vận tốc 87 mph (140 km/h) tính từ khi bóng rời vợt chạm tới phần sân bên đối thủ, thì ở đoạn di chuyển còn lại (từ mặt sân tới vị trí của đối thủ được cho là đứng gần như sát với đường cuối sân), nó chỉ còn tốc độ là 33 mph (53,1 km/h).
Đây được coi là một trong những hạn chế lớn nhất của Murray khiến anh không thể chen chân vào hàng ngũ của Nadal, Federer và Djokovic.
Phân tích ấy không nói rõ về tốc độ còn lại của 3 tay vợt còn lại ngoài thông số là các cú giao bóng hai của Nadal, Djokovic và Federer đều cao hơn (tương ứng là 89, 94 và 98 mph), nhưng khẳng định rằng cú giao bóng hai của Murray bị hao hụt nhiều nhất và đó là một phần lý do Murray hầu như không có cửa vượt qua bộ ba huyền thoại nói trên.
Thay đổi của các ngôi sao
Nadal thành công ở Wimbledon được cho là nhờ sự thay đổi khách quan khá may mắn: chủ nhà đổi loại cỏ, nên mặt sân ở London giờ đây chậm hơn trước. Nhưng hãy tin là bản thân sự điều chỉnh của Nadal mới làm nên thành công tột bậc của anh.
Trước tiên, Nadal đứng gần vạch cuối sân hơn. Thứ đến, anh thực hiện các cú thuận tay bóng đi thấp hơn tính từ mép trên của lưới là khoảng gần 30cm khi thi đấu trên sân cỏ (cao hơn lưới trung bình 63cm) so với khi thi đấu sân đất nện (cao hơn lưới trung bình 92cm). Nói theo thuật ngữ phổ biến của chúng ta, Nadal đánh bóng bớt líp và thêm bạt để khai thác tốc độ của mặt sân cỏ. Thứ ba, khi trả giao bóng, Nadal đứng gần hơn với vạch cuối sân, anh không đều đặn trả giao bóng bằng các cú đánh xoáy topspin nữa, mà 2/3 số lượng những cú trả là kỹ thuật kê vợt, cắt bóng.
Djokovic cũng có những điều chỉnh như Nadal nhưng ở một mức độ thấp hơn vì anh không xây dựng lối đánh của mình từ xuất phát điểm là một chuyên gia đất nện. Lối đánh toàn sân của Djokovic dù có thiên về cuối sân cũng vẫn đầy ắp sức tấn công, và anh thuần thục hơn Nadal rất nhiều ở khả năng kết hợp hoặc chuyển từ bóng xoáy sang bóng bạt trước cùng những đường bóng có cùng độ cao và sức nặng.
Federer chẳng phải thay đổi gì cả. Với anh, Wimbledon đến là cơ hội để được quay trở về với lối đánh tự nhiên nhất, bản năng nhất của anh, với một thiên hướng sử dụng những cú serve tốc độ, chính xác để gây áp lực, tấn công nhanh và sẵn sàng lên lưới dứt điểm.
Hay nói như Nadal, việc Federer đến với sân cỏ cũng giống như anh được đến với sân đất nện, nơi mà anh có thể mắc một vài sai lầm nhưng vẫn có thể kiểm soát trận đấu và cuối cùng lại là người chiến thắng.
Federer vĩ đại nhất nhưng Nadal cũng đáng ngưỡng mộ
Nếu như Roland Garros 2012 có quá nhiều những kỷ lục vĩ đại được chờ đợi để chinh phục (và cuối cùng Nadal đã tạo dựng kỷ lục 7 lần vô địch), thì Wimbledon 2012 mang màu sắc giản đơn hơn: cuộc đọ sức giữa các ngôi sao, xem sự điều chỉnh của Nadal đương đầu với tennis bản năng thiên tài của Federer và lối đánh khôn ngoan của Djokovic. Lý do là bởi trong số các tay vợt hiện tại, không ai có đủ tầm để sánh với Federer trên sân cỏ.
11 danh hiệu sân cỏ (sáu Wimbledon) của Federer là kỷ lục của mọi thời đại chứ không chỉ của tennis đương đại. Sampras lừng lẫy với lối đánh giao bóng lên lưới cũng vẫn "chỉ" giành được 10 danh hiệu trên mặt sân cỏ (trong đó có bảy Wimbledon).
Nhưng với một chuyên gia đất nện như Nadal, việc có mặt trong năm trận chung kết Wimbledon gần đây nhất và thắng hai trong số đó (hiện có cả thảy ba danh hiệu sân cỏ nếu tính cả Queen 2008) cũng là một thành tựu vĩ đại. Chính điều này giúp Nadal vượt qua Hewitt (7 danh hiệu, 1 Wimbledon), Roddick (5 danh hiệu) để trở thành tay vợt xuất sắc thứ hai đương đại trên mặt sân cỏ.

Djokovic đang là ĐKVĐ Wimbledon
Djokovic cũng có một vị trí đặc biệt dù cho anh chỉ có một danh hiệu duy nhất trên sân cỏ, vì đó lại làWimbledon.
Như vậy, Wimbledon có thể không khiến chúng ta phải nín thở chờ đợi, nhưng nó có thể là sự khởi đầu cho một giai đoạn mới với những đua tranh mới mà hẳn nhiều người cũng đang kỳ vọng Federer sẽ san bằng kỷ lục bảy danh hiệu của Sampras ở London khi mà tuổi tác của anh ngày càng tỉ lệ nghịch với số phần trăm cơ hội chiến thắng.